Pages

About

Ngày Sa-bát Trong Thời Ân Điển.

Chủ Nhật, 10 tháng 1, 2016

Câu hỏi:
Câu hỏi: Tại sao trong Mười Điều Răn nói rõ rằng chúng ta phải giữ ngày Sabát là ngày thứ bảy mà ngày nay chúng ta lại giữ ngày Chúa Nhật. Chúng ta không thấy trong Kinh Thánh chỗ nào Đức Chúa Trời nói phải bỏ ngày Sabát. Ngay cả Chúa Giêxu và các môn đồ Ngài cũng giữ một cách nghiêm túc ngày Sabát.

Trả lời:
Bạn thắc mắc rất có cơ sở khi đưa ra vấn đề tại sao ngày nay chúng ta không giữ ngày thứ bảy mà lại giữ ngày Chúa Nhật. Như thế chúng ta có vi phạm điều răn Đức Chúa Trời không? Bạn cũng nhận xét rất đúng là chính Chúa Giêxu và các môn đồ Ngài giữ ngày Sabát là ngày thứ bảy. Tuy nhiên, chúng ta thấy rằng thời điểm Chúa Giêxu đang ở tại thế mà chưa lên thập tự giá vẫn được xem là thời Cựu Ước. Cái mốc phân biệt giữa Cựu Ước và Tân Ước không phải là khi Chúa Giêxu sanh ra mà là từ khi Ngài chết và sống lại, từ đó mở ra kỷ nguyên mới của sự cứu rỗi bởi ân điển với sự mặc khải trọn vẹn về chương trình cứu rỗi của Đức Chúa Trời qua Con Ngài. Chúng ta quan sát thấy Chúa Giêxu luôn làm trọn những điều luật của Cựu Ước "Các ngươi đừng tưởng ta đến đặng phá luật pháp hay là lời tiên tri; ta đến, không phải để phá, song để làm cho trọn. (Mathio 5:17). Luca 4:16 "Đức Chúa Jêsus đến thành Na-xa-rét, là nơi dưỡng dục Ngài. Theo thói quen, nhằm ngày Sa-bát, Ngài vào nhà hội, đứng dậy và đọc." Chúng ta cùng đồng ý tại điểm này là Chúa Giêxu cũng giữ ngày Sabát là ngày thứ bảy. Thế thì ngày Sabát bắt đầu đổi thành ngày Chúa Nhật từ khi nào?

Trong các phần Kinh Thánh kể lại câu chuyện Chúa Giêxu phục sinh có ghi chép rằng "sau ngày Sa-bát, ngày thứ nhứt trong tuần lễ, lúc tưng tưng sáng, có Ma-ri Ma-đơ-len và Ma-ri khác đến thăm mộ. (Mathiơ 28:1). Rất tiếc hầu hết các bản dịch đều dịch sai chỗ nầy kể cả những bản dịch tiếng Anh. Điều đáng mừng là chúng ta còn có được nguyên bản tiếng Hy Lạp. Nếu tra xem trong bản Kinh Thánh gốc tiếng Hy Lạp, chúng ta sẽ thấy rằng chữ "ngày Sabát" ở đây viết ở số nhiều, đúng ra phải dịch là "sau những ngày Sabát". Chữ "tuần lễ" ở đây trong nguyên ngữ là cùng một chữ với chữ "những ngày Sabát" phía trước nó. Đây là một chữ dùng ở số nhiều. Như thế, chúng ta có thể dịch lại là "sau những ngày Sabát, vào ngày (Sabát) thứ nhất của những ngày Sabát", chúng ta sẽ phát hiện ra một ý tưởng lý thú ẩn sau câu đơn giản này. Chúng ta nhớ chính Chúa là Đấng mặc khải cho những người chép Kinh Thánh để chép lại. Sau đây, chúng ta sẽ cùng phân tích ý tưởng này.

Thứ nhất, chúng ta nhận ra có hai kỷ nguyên của ngày Sabát khác nhau: tạm gọi là kỷ nguyên Sabát thứ nhất và kỷ nguyên Sabát thứ hai. Vì vậy mà mới có "sau những ngày Sabát" (của kỷ nguyên Sabát thứ nhất), rồi đến "ngày (Sabát) thứ nhất của những ngày Sabát (của kỷ nguyên Sabát thứ nhì). Hai kỷ nguyên Sabát này được phân định ra bởi sự chết của Chúa Giêxu và ngày Chúa Nhật khi Chúa Giêxu sống lại đánh dấu ngày Sabát thứ nhất của những ngày Sabát của kỷ nguyên Sabát thứ nhì. Thế thì kỷ nguyên Sabát thứ nhất là gì? Đó là kỷ nguyên Sabát của luật pháp Môise của thời Cựu Ước. Với kỷ nguyên này, ngày Sabát là hình bóng cho sự yên nghỉ, "Ấy vậy, dân Y-sơ-ra-ên sẽ giữ ngày sa-bát trải các đời của họ, như một giao ước đời đời. Ấy là một dấu đời đời cho ta cùng dân Y-sơ-ra-ên, vì Đức Giê-hô-va đã dựng nên trời và đất trong sáu ngày, qua ngày thứ bảy Ngài nghỉ và lấy sức lại." (Xuất Êdíptô Ký 31:16-17)
"Khá nhớ rằng ngươi đã làm tôi mọi nơi xứ Ê-díp-tô, và Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi dùng tay quyền năng giơ thẳng ra đem ngươi ra khỏi đó; bởi cớ ấy cho nên Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi có dặn biểu ngươi phải giữ ngày nghỉ. (Phục Truyền 5:15)
Với những câu Kinh Thánh trên, chúng ta thấy rằng ngày Sabát trong kỷ nguyên thứ nhất này liên hệ với sự yên nghỉ của dân sự Đức Chúa Trời và sự giải cứu của Đức Chúa Trời trên dân sự Ngài hầu họ được sự yên nghỉ nơi đất hứa. Chúng ta để ý Kinh Thánh hay nói đến sự cư ngụ của dân Y-sơ-ra-ên trong xứ Canaan là sự yên nghỉ của họ. Kinh Thánh cũng nhiều lần cho chúng ta thấy rằng sự cứu rỗi của dân Y-sơ-ra-ên, sự họ đi đến đất hứa là hình bóng chỉ về sự cứu rỗi tối hậu trong chính Chúa Giêxu cho con cái Chúa tìm đến nước Thiên Đàng. Hình ảnh dân Y-sơ-ra-ên được Đức Chúa Trời giải cứu khỏi sự nô lệ tại Ai cập là hình bóng của con cái Chúa được Ngài giải cứu khỏi sự nô lệ của tội lỗi để bước vào sự cứu rỗi, yên nghỉ trong Chúa Giêxu. Thế thì, Chúa Giêxu đã đến và làm trọn mọi nghi lễ đó trong chính Ngài. Đức Chúa Trời đưa ra những luật lệ rất nghiêm nhặt trong Cựu Ước về ngày Sabát (và cả những ngày lễ khác nữa) rằng người ta không được phép là bất cứ việc gì trong ngày Sabát, thậm chí một người đi lượm củi cũng bị xử tử, hầu chỉ về sự cứu rỗi trọn vẹn, yên nghỉ trọn vẹn trong ân điển cứu rỗi của Chúa Giêxu mà không bởi chút việc làm nào của chúng ta. Chúa Giêxu đến đã hoàn tất mọi sự đó trong chính công tác cứu chuộc của Ngài. Kinh Thánh Tân Ước khẳng định ý tưởng trên "Vì vậy, chớ có ai đoán xét anh em về của ăn uống, hoặc ngày lễ, hoặc ngày mặt trăng mới, hoặc ngày Sa-bát, ấy đều chỉ là bóng của các việc sẽ tới, còn hình thì ở trong Đấng Christ. (Côlôse 2:16-17) Trên cơ sở đó, con cái Chúa thời Tân Ước không bị ràng buộc phải tuân thủ theo những luật pháp về những nghi thức, ngày lễ, ngày Sabát, ăn uống... của thời Cựu Ước nữa vì mọi điều đó đã được thể hiện ra trong chính Chúa Giêxu rồi nên những hình bóng của nó không còn cần thiết nữa.

Kỷ nguyên Sabát thứ hai không giữ theo ngày thứ bảy mà là ngày Chúa Nhật. Tại sao? Chúng ta biết Chúa Giêxu chết nằm trong mộ và "sau ngày Sabát" (nghĩa là ngày thứ bảy), lúc sáng sớm thì Ngài sống lại (tức là ngày Chúa Nhật). Trong câu Kinh Thánh ở Mathiơ 28:1 và các câu ở Mác 16:2, Luca 24:1, Giăng 20:1 cũng nhắc lại những chữ "ngày (Sabát) đầu tiên trong những ngày Sabát" để chỉ về ngày Chúa Nhật khi Chúa phục sinh. Ngày Chúa Nhật này đánh dấu ngày Sabát đầu tiên của kỷ nguyên Sabát thứ hai. Liên tục sau đó, nếu bạn tra xem trong Kinh Thánh sẽ thấy một mô hình mới cho sự nhóm họp học hỏi lời Chúa của các sứ đồ và hội thánh vào ngày Chúa Nhật mà không phải là ngày thứ bảy (Giăng 20:10,26, Công vụ 20:7; 1Côrinhtô 16:1,2). Thỉnh thoảng sự giảng dạy vào ngày thứ bảy vẫn xuất hiện trong bối cảnh tại các nhà hội của người Do Thái vì thói quen đi vào nhà hội vào ngày thứ bảy của các sứ đồ hay cũng có thể các sứ đồ tận dụng cơ hội nhóm hiệp của dân Do thái để rao giảng về Chúa Giêxu cho họ. Sự kiện rất quan trọng là Thánh Linh giáng lâm cũng xảy ra vào ngày lễ Ngũ Tuần, tức là năm mươi ngày sau ngày Sabát của Lễ Vượt Qua, tính ra là vào ngày Chúa Nhật. Chúng ta thấy sau khi Chúa Giêxu sống lại, mọi sự kiện đều nhấn mạnh tầm quan trọng của ngày Chúa Nhật. Các thánh đồ đầu tiên dường như hiểu rõ vấn đề của kỷ nguyên Sabát thứ hai của ngày Chúa Nhật này nên họ hiển nhiên giữ theo và những sự kiện đó được ghi chép lại một cách bình thường trong Kinh Thánh dù Kinh Thánh không có sự giải thích rõ ràng nào về điều này. Dầu vậy, khi quan sát kỷ, chúng ta cảm nhận rằng các sứ đồ và hội thánh đầu tiên nắm được ý muốn này của Đức Chúa Trời và làm theo. Với kỷ nguyên Sabát thứ hai, trọng tâm không phải là sự nghỉ ngơi những việc phần xác nữa mà là sự thờ phượng Đức Chúa Trời, nghỉ ngơi những công việc đời thường để tập trung vào những công việc tâm linh. Như chúng ta thấy trong những dẫn chứng ở trên, các thánh đồ nhóm họp vào ngày Chúa Nhật, các sứ đồ giảng dạy vào ngày Chúa Nhật. Chúng ta không còn phải giữ theo từng chấm từng nét của những luật lệ Sabát Cựu Uớc vì những hình bóng đó đã qua rồi. Ngày nay chúng ta giữ ngày Sabát Chúa Nhật theo ý nghĩa mới của kỷ nguyên thứ hai: ngày Sabát dành cho Chúa vì "Con Người là Chúa ngày Sabát" (Mathiơ 12:8).

Cầu xin Chúa cho bạn tìm thấy được phước hạnh khi bạn đặt lòng tin vào lời Chúa để học hỏi và làm theo.

NHEN LẠI ƠN CHÚA NƠI NHÀ TÙ BẢO LỘC. ( Phần 4).

Thứ Hai, 16 tháng 11, 2015

KÝ THUẬT NHỮNG CHẶNG ĐƯỜNG THEO CHÚA.
NHEN LẠI ƠN CHÚA NƠI NHÀ TÙ BẢO LỘC. ( Phần 4).
KHI QUYỀN NĂNG CHÚA CHẠM ĐẾN
Thi-thiên 77:14 " Chúa là Đức Chúa Trời hay làm phép lạ, Đã tỏ cho biết quyền năng Chúa giữa các dân. "
Trong nhà tù Bảo lộc nếu Chúa không làm phép lạ thì chỉ là những chuổi ngày đầy đau khổ mà thôi, nhưng khi Ngài là Đấng hay làm phép lạ và cũng là Đấng bày tỏ quyền năng Ngài giữa các dân, thì Ngài đã đem đến cho cuộc đời tôi những giây phút không thể nào quên, Tạ ơn Chúa, Ngài đã ban cho tôi những kinh nghiệm quí báu, lạ lùng, diệu kỳ, và chỉ những ai tin nơi Ngài mới nếm trải được những việc quyền năng như vậy.
Bảy mươi ngày trong nhà tù, chỉ hơn hai tháng, mà tôi đã chứng kiến nhiều điều Chúa đã làm dù trong nhà tù hôi hám và tăm tối. Trong phần này tôi chỉ thuật lại việc Ngài đã làm cho hai người tù, và hai trường hợp này đã in sâu vào trong tâm khảm tôi, là dấu ấn trong cuộc đời mà Chúa đã ban cho tôi trong những chặng đường hầu việc Chúa..
Trong tù có một anh tên là Ka-răng, anh này là người đầu tiên đã gặp tôi đang cầu nguyện khi tôi mới bước vào phòng giam ( Trong phần một của Ký Thuật này tôi đã nói về anh này, người thấy tôi cầu nguyện và đã la lên " báo cáo cán bộ…." ) . Anh ta bị một con côn trùng gì đó chui vào lổ tai và làm cho bị viêm tai trong, tai anh bị sưng lên rất to, và đỏ ửng. Đã ba đêm anh không ngủ mà cứ khóc, dù rằng đã hơn ba mươi tuổi nhưng anh vẫn khóc như đứa trẻ lên ba. Vài anh em ở tù chung báo lên công an quản giáo và ông trưởng trại người miền bắc vào phòng kiểm tra, anh Ka-răng vừa khóc vừa xin thuốc uống cho cái tai bị viêm, thì ông trưởng trại không cho mà còn mắng anh : " Chúng mày bên ngoài không làm ăn, chuyên phạm tội, lường gạt, trộm cắp, bây giờ bị như vậy là đáng lắm, Trời phạt chúng mày đấy. ! " Ông nói xong không cho thuốc mà cũng không thèm quan tâm, rồi bỏ ra ngoài và coi như anh Ka-răng chẳng có viên thuốc nào uống mà tai thì đang sưng tấy lên và đang hành hạ anh trong cơn đau nhức.
Tôi thấy thương quá nên mới đến riêng anh và chia sẽ về sự cứu rỗi của Chúa Jesus cũng như sự chữa lành từ nơi Danh của Ngài. sau khi biết Chúa Jesus có thể tha tội và cũng có quyền năng để chữa lành bệnh tật nên anh đã bằng lòng tiếp nhận Chúa, tôi hướng dẫn anh tin Chúa, và rồi đặt tay mình trên chỗ tai đau của anh, tôi cầu nguyện và công bố " Bỡi lằn đòn Ngài anh em con được chữa lành". Khi tôi vừa dứt lời : " Nhân Danh Chúa Jesus Christ. Amen." Bất ngờ tôi nghe một tiếng "phụt". Các bạn có biết chuyện gì xảy ra không? Lổ tai bị sưng đã bể ra, rồi máu mủ ở trong tuôn ra ngoài như vỡ đập, ướt cả áo, vì anh không kịp nghiêng người, vài phút sau thôi, tai anh xẹp xuống rõ nét và cho đến chiều chỉ còn vết đỏ nho nhỏ quanh vành tai. Cảm ơn Chúa, đêm đó anh ngủ thật ngon, tai anh hoàn toàn được chữa lành, sáng dậy điều đầu tiên tôi thấy nơi anh đó là nụ cười thật tươi vì đêm qua anh đã ngủ một giấc ngon lành mà mấy ngày trước anh không có được. Ngợi khen Chúa, Đức Chúa Trời luôn hành động khi có tấm lòng đâu đó đang trông cậy nơi Danh của Ngài, dù chỉ là những người thấp hèn trong xã hội này, dù không ai quan tâm , nhưng Ngài thì không bỏ qua. Ngài không nhìn quá khứ, nhưng Ngài nhìn hiện tại, bất cứ khi nào tấm lòng chịu thuận phục và cần sự giúp đỡ của Ngài. Ngài luôn ra tay. Cảm ơn Chúa, Ngài luôn yêu thương , tha thứ và làm ơn cho những kẻ kêu cầu đến Danh Ngài như Ngài từng phán " Vì ai kêu cầu Danh Chúa thì sẽ được cứu" ( Rô-ma 10:13).
Người thứ hai là anh Phú, anh này là một thanh niên khoãng hơn hai mươi tuổi thôi, anh ta đã lợi dụng lúc được ra ngoài lao động làm vệ sinh quanh trại, thì anh ta đã vượt rào trốn khỏi trại giam, lúc đó tôi trong phòng chỉ nghe vài tiếng súng nổ và những tiếng la " trốn trại, trốn trại..". và rồi không thấy anh Phú này nữa, coi như anh đã thoát khỏi trại giam hay gọi một cái từ nghe ghê hơn là " Vượt Ngục" . Một ngày, rồi hai ngày không nghe được tin tức gì về anh Phú này, tưởng mọi việc trôi chảy, nhưng đến tối ngày thứ ba thì người ta mở cửa tù và có hai công an khiêng anh Phú vào bỏ nằm ngay sát ngay chổ của tôi đang ngủ! Tôi ngồi dậy và giúp việc giăng cái mùng lên cho anh và nói vài câu an ủi vì thấy anh bị đánh bầm dập, mặt mày thì sưng, vài chỗ tím bầm, quần áo thì xốc xếch. Đêm hôm đó anh ngủ kế tôi mà cứ rên rỉ đau đớn bởi bị đánh công an trại giam đánh quá nhiều, trông có vẽ rất bị kiệt sức, vì mệt, vì đói, vì bị đánh.
Khi nghe kể lại thì anh Phú này đã trốn khỏi trại, nhưng không dám đi ra ngoài lộ chính. anh ta chỉ dám đi băng rừng để tìm đường đi càng xa càng tốt, nhưng khi đói quá anh ta đã ghé vào một cái làng trong vùng sâu, nhưng không ngờ người mà anh xin cơm lại là người làm việc trong chính quyền nên anh bị giăng bẩy và công an trại giam đã bao vây và bắt anh lại.
Gần một tuần anh Phú cứ nằm đó, không dậy nổi, gần như bị liệt, không ăn cơm mà chỉ ăn cháo mỗi ngày, mà ăn thì cũng không ăn được nhiều, mỗi tối thì cứ lăn qua, lộn lại trong đau đớn, dường như không đêm nào anh ngủ được. Tôi nằm kế bên cũng xót trong lòng, chỉ biết cầu nguyện xin Chúa thương xót anh.
Hôm nay thì đã hơn một tuần mà anh Phú vẫn quằn oại trong đau đớn và cũng chưa ngồi dậy được, tôi nghĩ chỉ còn có Chúa mới cứu anh thôi, không thuốc men, ăn không được, ngủ không được, ngồi dậy cũng không được, nếu kéo dài chắc sẽ bị liệt, tôi bèn dành thì giờ cầu nguyện cho anh và tôi tìm cơ hội để chia sẽ về sự cứu rỗi và quyền năng chữa lành của Chúa cho anh.
Cảm tạ Chúa, Chúa đã cho tôi có cơ hội để chia sẽ về sự cứu rỗi của Chúa Jesus, và tôi cũng chia sẽ về quyền năng chữa lành từ nơi Danh của Chúa, khi nghe xong anh Phú đã bằng lòng tiếp nhận Ngài. Tôi đặt tay trên thân thể anh cầu nguyện cho sự chữa lành. Các bạn biết điều gì xảy ra không? . Đang khi cầu nguyện chưa dứt lời, anh đang nằm dài trên sàn ngủ, bất chợt, vụt một cái, từ thế nằm anh phóng thẳng lên như hỏa tiển, và nhảy lên nhảy xuống trên sàn, vừa nhảy vừa la " Oh….! Oh….! Sao trong thân thể em có gì lạ quá, lạ quá…." vừa la, tay anh vừa quơ, vừa chộp ôm lấy trên thân thể mình từ đầu đến chân.
Điều gì khiến một người đã nằm dài hơn một tuần lễ lại chỗi dậy nhanh chóng như vậy?
Điều gì đã thay đổi tình trạng dường như gần bị liệt, và giờ đây anh hoạt động bình thường và hơn bình thường nữa? Điều gì đang chạm đến trong thân thể của anh Phú này? Đó là quyền năng của Đức thánh Linh, quyền năng của Chúa phục sinh, quyền năng của Đấng đã từng khiến cho kẻ mù được thấy, kẻ điếc được nghe, kẻ bại đã đứng lên vác giường mình mà bước đi. Quyền năng đó vẫn không đổi dời, đã chạm đến anh ngay giờ phút đó. Ngợi khen Ngài, chính tôi cũng kinh ngạc vì công việc của Chúa làm, vượt quá sức tưởng tượng của tôi như lời Ngài chép : " Đức Chúa Trời, bởi quyền năng Ngài cảm động trong chúng ta, có thể làm trổi hơn vô cùng mọi việc chúng ta cầu xin hoặc suy tưởng." ( Ê-phê-sô 3:20).
Cảm tạ Chúa , Anh đã được chữa lành trong một hiện tượng lạ lùng, diệu kỳ, sự đụng chạm của Chúa quá mạnh từ một người đang nằm liệt đã nhảy thẳng đứng, và sau cái nhảy chồm lên đó anh bình phục hoàn toàn, chổi dậy, ăn uống, sinh hoạt, tất cả mọi đau đớn, bệnh tật đã rời khỏi anh sau sự đụng chạm đó. Chúa thật vinh hiển, nhiều người trong nhà tù này đã biết đến Danh Chúa, đó cũng là cơ hội mà sau đó Chúa đã cho hơn mười người tin Chúa vì ai nấy thấy Đại Danh của Ngài. Danh Ngài là quyền năng, Danh Ngài có thể thay đổi mỗi tình trạng, Danh Ngài đã thay đổi mọi hoàn cảnh, Danh Ngài có thể thay đổi mọi con người. Không chi khó quá cho Chúa chúng ta, Chúa toàn năng. haleluja.
Tôi còn nhớ ngày rời khỏi nhà tù này, thì tất cả lương thực và tài sản trong tù tôi còn lại đều do anh này thừa kế, tôi trao hết cho anh, ôm anh vào lòng, cầu nguyện cho anh trước khi tôi về với gia đình, tôi dâng anh trong tay yêu thương Chúa, tôi không thể chăm sóc anh được, tôi chỉ dặn anh khi ra khỏi tù, dù ở nơi nào cũng hãy tìm đến Hội Thánh của Ngài để có thể học biết thêm về Chúa Jesus.
Kết thúc phần này tôi chỉ biết dâng lên Chúa lời ngợi khen từ đáy lòng của tôi, tôi cũng cầu nguyện cho những anh em đó, không biết đến hôm nay cuộc đời họ ra sao, nhưng tôi cầu xin bởi ơn thương xót của Ngài và bởi lời hứa của Ngài " Ta ban cho nó sự sống đời đời; nó chẳng chết mất bao giờ, và chẳng ai cướp nó khỏi tay ta." ( Giăng 10:28). Nếu họ ngã , cầu xin giờ này Ngài đỡ họ dậy, nếu họ phạm tội xin Ngài một lần nữa tha thứ cho, nếu họ đang ở đâu đó, xa Ngài thì xin Ngài cũng đến với họ và nhắc lại những gì họ đã nghe, đã thấy để lòng họ quay lại tìm biết Chúa. Xin Chúa cũng nhớ đến, hiện giờ nhiều Tôi Tớ, Con Cái Ngài vẫn còn đang trong chốn lao tù vì Danh Ngài, xin Ngài đến ban phước, bảo vệ, làm ơn và bày tỏ vinh hiển Ngài để người ta dù sống nơi nào cũng có cơ hội biết đến Đại Danh Quyền Năng Chúa.
Nhân Danh Chúa Jesus Chirst. Amen.
Hoa-kỳ Ngày 15 Thánh 02 Năm 2015.
Mục Sư Ngô Hoài Nở.

NHEN LẠI ƠN CHÚA NƠI NHÀ TÙ BẢO LỘC. ( Phần 3).

KÝ THUẬT NHỮNG CHẶNG ĐƯỜNG THEO CHÚA.
NHEN LẠI ƠN CHÚA NƠI NHÀ TÙ BẢO LỘC. ( Phần 3).
CHINH PHỤC ANH "ĐẠI BÀNG".
Bất cứ ai đã từng vào nhà tù ở Việt Nam đều không xa lạ về hai từ " Đại bàng". Trong miền nam thì gọi là đại bàng, còn ngoài bắc thì gọi là đầu gấu. Đây là những người trưởng phòng trong tù, họ cũng ở tù như bao người khác nhưng nhờ có " máu mặt" hay bề dầy trong quá trình " giang hồ" nên được công an quản giáo chỉ định để khống chế người tù, vì thế những đại bàng này họ thường lạm dụng quyền lực để hà hiếp, đánh đập, trấn lột những người tù khác. Công an quản giáo cũng thường bao che cho các đại bàng, vì thế những anh chàng đại bàng này càng lộng hành, lộng quyền, tự do " tác oai, tác quái ", thao túng trong các phòng giam, chuyện người tù mới vào bị đánh đập và trấn lột là chuyện thường ngày, Nếu đã ở trong các phòng giam đông người, thì ai cũng phải đương đầu hay chứng kiến những cảnh đó.
Khi nhận được lệnh tạm giam hai tháng, tôi biết mình sẽ không thể về nhà sớm hơn, nên chỉ còn cách ổn định tinh thần và tâm lý để chịu đựng và thích nghi với môi trường mới. Trong tuần lễ đầu trong trại giam bảo Lộc, tôi vừa kiêng ăn cầu nguyện để giữ vững tinh thần trong việc đối mặt với những công an bên ngành an ninh và tôn giáo tỉnh bên ngoài, còn bên trong thì phải luôn chứng kiến cảnh đánh người tùy tiện. Suốt tuần lễ đầu tôi thường ngồi ngay chổ của mình, luôn cầu nguyện và để mắt quan sát những gì đang xảy ra quanh tôi, tôi nhận định và phân loại từng hạng người đang bị giam chung để biết phải ứng xử như thế nào cho thích hợp. Tôi quyết định cầu nguyện đặc biệt cho anh đại bàng Dủng US, và xin Chúa cho tôi có cơ hội tiếp cận con người này.
Thật là khó khăn để bắt chuyện với anh ta vì những gì anh ta nói thì không phù hợp với mình, những gì anh ta làm thì mình không thể đồng tình hay ủng hộ được, Nhưng cảm ơn Chúa, rồi không lâu sau đó Chúa cho tôi đã có thể tiếp xúc được và nói chuyện được với anh ta và anh ta cũng bắt đầu chú ý lắng nghe những gì tôi nói về đức tin của mình, về những gì Ngài đã làm trên cuộc đời tôi. Cám ơn Chúa cái gì đến thì nó sẽ đến, ngày tôi vui nhất trong tù đó là ngày mà tôi đã hướng dẩn anh tù ĐẠI BÀNG Dủng US quỳ gối xuống cầu nguyện tiếp nhận Chúa Jesus làm Cứu Chúa của cuộc đời anh. Ôi ! Lòng tôi vừa vui mừng vừa cảm động, lòng tôi như hát, như múa bên trong vì Chúa đã cho tôi làm một việc quá sức mình, rõ ràng không chi có thể đứng vững trước Danh Jesus, ma quỉ bị hạ gục bởi cái " Knock out" của Chúa Jesus ngay trong nhà tù này, đồn lũy nó bị đánh sập bởi quyền năng của Đức Thánh Linh qua sự cầu nguyện, cả thiên đàng vui mừng nhảy múa vì lời cầu nguyện ăn năn từ một anh đại bàng chuyên sống trong hung hăng và bạo lực. Chúa quá tuyệt vời, Ngài không từ chối tên cướp khi xưa trên cây thập tự cạnh Ngài, thì ngày nay dù người ta sống tệ hại đến mức độ nào, Chúa cũng chấp nhận và sẵn sàng dang rộng đôi tay Ngài để ôm họ trong tình yêu và sự tha thứ.
Giờ anh đại bàng đã bằng lòng tin Chúa, coi như Chúa đã cho tôi làm được việc quan trọng nhất cần làm, tôi không còn nằm gần phòng vệ sinh như lúc mới vào, mà Dủng đã dời tôi nằm gần khu của tay anh chị mà người ta thường gọi là " se sẽ " hay " lòng thòng " là những từ để chỉ về những tay chân của đại bàng trong các phòng giam. Tuy tôi không trong băng nhóm gì với họ nhưng bởi sự tôn trọng mà họ đã chuyển chổ cho tôi, trong môi trường đó tôi chỉ biết cám ơn Chúa và đi từng bước trong sự lèo lái của Ngài. Trong thời gian này, vì mới tin Chúa nên tâm tính anh Dủng US này vẫn chưa thay đổi gì cho lắm, hiện tượng đánh đập và trấn lột người khác có giảm nhưng vẫn còn, anh Dủng ít đánh hơn nhưng vẫn để cho đàn em ra tay với những người tù mới và mỗi lần như vậy tôi không thể dựa vào điểm đức tin để can thiệp vì họ đang say sưa trong đánh đấm, tôi chỉ biết cầu nguyện để Ngài can thiệp và giúp cho anh Dủng này nhận biết Ngài nhiều hơn và xin Ngài cũng thay đổi tâm tính và cuộc đời của anh.
Một lần nữa tạ ơn Chúa, sau khoãng hai tuần thì ngày kia anh Dủng US bị bệnh đường ruột, anh bị kiết lỵ , tôi thấy anh cả ngày cứ trực ở phòng vệ sinh và rất nhiều lần anh ta phải ra vào phòng vệ sinh tay thì ôm bụng, mặt thì nhăn nhó ra vẽ rất đau đớn, chỉ một ngày thân thể anh giảm sút thấy rõ, rồi đến ngày thứ hai mà anh ta vẫn chưa hết, lúc này thì dường như khá kiệt sức, tôi cũng nóng ruột và cầu nguyện cho anh ta trong lòng, và tối hôm đó khi thấy anh bước vào phòng vệ sinh, thì Chúa phán trong lòng tôi hãy vào đó và nói cho anh ấy biết tại sao anh ấy đã bị bệnh như vậy. Tôi không ngại bước vào trong, thấy anh ta đang ngồi với vẽ mặt đau đớn vì bụng rất đau, tôi ngồi xuống cạnh Dủng US và nói cho anh biết tại sao anh đã bị bệnh như vậy, tôi nói : " Dủng biết tai sao Dủng bị bệnh không? Vì Dủng đã tin Chúa mà Dủng vẫn còn đánh người khác, vẫn còn lấy đồ đạc của người ta, điều Dủng làm là Chúa không thích vì mình đã là con Chúa thì mình phải sống khác người không có Chúa…. Dủng phải ăn năn xin Chúa tha cho, quyết định là không đánh người và lấy tài sản của những người mới bị bắt, tôi sẽ cầu nguyện và chắc chắn Chúa sẽ chữa lành cho Dủng." Khi nghe tôi giải thích mọi điều thì Dủng bằng lòng ăn năn và xin Chúa chữa lành và cũng hứa không đánh người và tước đoạt tài sản của người khác nữa. Cảm ơn Chúa, Dủng đã nghe lời chia sẽ của tôi và tôi dẫn Dủng lên phòng trên, vì cầu nguyện bên ngoài công an họ sẽ thấy và kỷ luật, nên hai người chui vào một cái mùng đang giăng sẵn chuẩn bị cho giờ đi ngủ, hai anh em quỳ gối và tôi hướng dẫn cho Dủng cầu nguyện ăn năn, rồi tôi đặt tay công bố sự chữa lành cho Dủng. Tạ ơn Chúa ngay giờ phút đó cơn đau biến mất ngay tức thì, Dủng không còn đi vệ sinh, không còn bất cứ triệu chứng gì của bệnh tật. Chúa thật năng quyền, không thể không tin Ngài, từ ngày đó anh Dủng giữ lời hứa cho đến khi tôi rời khỏi trại giam anh ta đã không còn đánh người như trước và tôi đã sống trong phòng giam này với một bầu không khí khác, Chúa đã đem bầu không khí thiên đàng vào trong phòng giam này, Ngài đã thay đổi mọi điều, như Ngài đã từng phán " Chẳng có sự gì là khó quá cho Ngài cả." ( Giê-rê-mi 32: 17)
Trong sinh hoạt ban đêm, đang khi mọi người ai nằm vào chổ đó, nhưng chưa ngủ, theo thói quen, anh Dủng US hát nghêu ngao nhữngg bài có những từ bất khiết và bất xứng, tôi vỗ tay đôm đốp vài cái và lớn tiếng " Đừng hát bậy nha, ngủ đi." vậy mà anh Dủng nghe lời, im liền và ngưng ngay bài hát đó. Tôi nằm đó mà lòng cảm ơn Chúa tôi nghĩ trong lòng : " Bây giờ mình là đại bàng rồi chớ không phải anh Dủng nữa, nhưng đại bàng này của Chúa nên đem lại bình yên cho con người chớ không mang đến sự chết chóc". Nếu không có Chúa làm sao tôi dám cắt ngang cảm hứng của một đại bàng, nếu không có Chúa làm sao tôi chinh phục được Dủng US, nếu không có Chúa làm sao từ một người hung hăng lại nghe lời một người yếu ớt nhỏ bé như tôi, nếu không có Chúa chắc tôi phải trải qua những giờ phút kinh hoàng của cuộc đời và cho đến nay chưa chắc quên được những nổi đau đó. Cảm tạ Chúa - Cảm tạ Chúa - Cảm tạ Chúa hàng vạn lần cũng không thể đủ nói lên hết được những gì Ngài đã làm. Quả thật cuộc đời có Ngài và không có Ngài khác nhau rất rõ nét. Hỡi các bạn là những người tin nơi Chúa Jesus! Tôi chúc mừng các bạn vì các bạn có tên trong danh sách những người được phước nhất trong trần gian đầy đau khổ này.
Tôi đã rời khỏi nhà tù sau bảy mươi ngày bị giam giữ, những người công an Bảo Lộc đã vô tình đưa một chiến sĩ can trường của Chúa Jesus vào trận địa để đánh bại kẻ thù là ma quỉ, người chiến sĩ này không tầm thường vì mang trong mình dòng máu của Chúa Jesus. Chúa đã dùng tay người chiến sĩ này để đem thiên đàng vào địa ngục và Ngài không bỏ mặc người của Ngài trong nơi hiểm nguy, Ngài đã ở đó và đã làm những việc lạ lùng ngoài sự hiểu biết của con người, Ngài chữa lành, Ngài kiểm soát mọi sự và cuối cùng để hoàn thành mục đích tốt lành của Ngài.
Trong thời gian sau đó Chúa cho làm chứng được nhiều người khác và họ cũng mở lòng tin nhận Chúa Jesus, tôi được tự do đi lại trong phòng để nói cho nhiều người biết về tình yêu Chúa ( Dĩ nhiên là kín đáo vì công an thường hay rình rập để ngăn chận). Và rồi ngày ra khỏi tù cũng đến, tôi rời khỏi nhà tù để lại sau lưng hơn mười người tin Chúa, có người còn ở lại, có người đã được tha trước tôi, tôi không sống gần họ, nhưng tôi chỉ biết cầu nguyện và phó họ trong ân điển diệu kỳ của Ngài. Tôi tin rằng " Ngài đã yêu kẻ thuộc về mình trong thế gian, thì cứ yêu cho đến cuối cùng." ( Giăng 13:1).
CẦU NGUYỆN MẠNH HƠN MỌI QUYỀN LỰC TRONG THẾ GIỚI
NÓ LÀM SẬP MỌI ĐỒN LŨY VÀ ĐÁNH BẠI MỌI ĐỊCH THỦ.
Hoa Kỳ - Ngày 07 Tháng 02 Năm 2015.
Mục Sư Ngô Hoài Nở.


Ảnh Động Phong Cảnh Đẹp 002


Ảnh Động Phong Cảnh Đẹp 001

    

NHEN LẠI ƠN CHÚA NƠI NHÀ TÙ BẢO LỘC. ( Phần 2).

Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2015

Ngày thứ nhất trong tù tại trại giam Bảo Lộc, Chúa đã cho tôi vượt được cái ải của " Đại Bàng". Cái ải này là thập tử nhất sinh, nếu Đức Chúa Trời không gìn giữ thì khó lòng mà tránh khỏi bầm dập thân thể, nhiều người bị bệnh hậu chỉ vì khi ở tù bị đánh quá nhiều! Chúa cho tôi bị bắt nhiều lần, nhưng chưa khi nào bị đánh nhừ tử như tôi từng thấy nhiều người đã bị trước mắt tôi. Chúa có thương xót và thật tốt lành. 

Qua cái ải thứ nhất, giờ tâm lý tôi được thư giản đôi chút, tôi quyết định ngày đầu tiên trong tù này, tôi sẽ kiêng ăn cầu nguyện, vì tôi biết rằng tôi " đánh trận, chẳng phải cùng thịt và huyết, bèn là cùng chủ quyền, cùng thế lực, cùng vua chúa của thế gian mờ tối nầy, cùng các thần dữ ở các miền trên trời" ( Ê-phê-sô 6:12). 
Chúng ta phải biết rõ đằng sau những sự bắt bớ, đằng sau những đàn áp tôn giáo đều có bàn tay của sa-tan và các tà linh chống Chúa, cho nên đừng bao giờ dùng sức mạnh của cơ bắp, mà phải chiến đấu và chiến thắng bằng quyền năng của sự cầu nguyện. Trong những thời điểm như vậy Chúa sẽ chiến đấu thay cho chúng ta.

Trong giây phút riêng tư với Chúa trong tâm linh, Ngài đã khích lệ tôi rất nhiều, Chúa nhắc cho tôi nhớ hình ảnh Phao Lô và Si-la trong tù ( Công vụ 16). Dù họ bị đánh, bị tù, bị xiềng nhưng họ vẫn hát ngợi khen Chúa. Dù đang nữa đêm, giờ mà mọi người đang ngủ say, thì họ vẫn tỉnh, vẫn thức và họ hát. Còn tôi chưa bị đánh, chưa bị xiềng, chưa đau đớn thân thể như Phao Lô và Si-la tại sao lại không hết lòng thờ phượng Chúa, tại sao không đặt trọn đức tin nơi Ngài. Chúa cũng nhắc tôi về hình ảnh của các sứ đồ trong công vụ 5 : 41 các sứ đồ đã bị bắt vì giảng đạo, bị đánh đòn rồi được tha ra và kinh thánh cũng cho biết :" Họ đều hớn hở về mình đã được kể là xứng đáng chịu nhục vì danh Đức Chúa Jêsus.". Nói cách khác họ hảnh diện khi bị đòn vì Danh Chúa . Mình không hổ thẹn vì ở tù, nhưng hảnh diện vì mình được kể là xứng đáng chịu nhục vì danh Chúa. Cảm ơn Chúa, được ở tù vì danh Chúa là một hân hạnh, một đặc ân, một phần thưởng. Tôi dâng lời tạ ơn Ngài.

Trong giây phút tương giao sâu lắng với Chúa, tâm linh tôi chìm ngập, ngây ngất, bay bổng trong sự hiện diện của Ngài, những tiếng ồn ào của trại tù dường như im bặt, lỗ tai tôi dường như đóng kín không còn thu nhận tiếng ồn quanh tôi, mọi sự tập trung bên trong tôi đều dồn hết nơi thiên đàng, tôi thấy mình tự do, tôi thấy người ta nhốt thân thể tôi, nhưng không nhốt được tâm hồn tôi, thân thể bị giới hạn trong bốn cái vách của nhà tù, nhưng tâm linh tôi vẫn được tự do với Đức Chúa Trời, tâm linh tôi đã bước ra khỏi nhà tù của loài người và bước vào sự hiện diện, vào sự tự do với Chúa.
Tôi nhìn ra bên ngoài song sắt, cảnh bình minh của buổi sáng thật đẹp, tôi thấy những cành cây lắt lư qua lại theo chiều gió thổi, như nó cũng đang thờ phượng Chúa, nó cũng đang say đắm chiêm ngưỡng sự hiện diện của Ngài, dường như mỗi nhành cây cũng đang hòa lòng với tôi để tôn vinh Chúa, tôi cảm thấy tin cậy và yên tâm phó thác mọi điều đang xảy ra trong tay của Ngài. Rồi những tiếng chim hót đâu đó, ẩn hiện trong các lùm cây, chúng nhảy nhót như múa, như hát để chúc tụng Danh Ngài. Ôi! đối với tôi mọi tiếng động trong thời khắc đó, mọi động tác của cây cối trong thời điểm đó, đều như những tín hiệu phát đi để chỉ có một mục đích duy nhất là tôn cao Chúa. Cảm ơn Chúa trong những giây phút như vậy thật là tuyệt vời, rõ ràng con người có thể dùng sức mạnh để đặt thân thể tôi vào trong giới hạn mà họ muốn, nhưng họ không thể cấm cản được tâm linh tôi tương giao với Đức Chúa Trời. Ngay cả họ có quyền làm thay đổi môi trường sống của mình, nhưng họ không thể làm thay đổi đức tin mà mình đã đặt nơi chính Chúa Jesus.

Trong bảy mươi ngày trong nhà tù Bảo Lộc, tôi thường xuyên kiêng ăn cầu nguyện, vì tôi biết mình thiếu, yếu, kém và luôn cần sức Chúa để chiến đấu.
Mỗi tuần lễ công an tôn giáo tỉnh Lâm Đồng đều xuống huyện Bảo Lộc để làm việc tra hỏi, điều tra, để buộc tội, để cố gắng đặt một tội danh nào đó, để có thể quy tội và kết án, cứ mỗi hàng tuần vào thứ ba hoặc thứ tư thấy họ đến là tôi kiêng ăn cầu nguyện, và chỉ ăn lại sau khi tôi biết rõ là buổi làm việc đã tạm kết thúc. Có một đợt trong bảy mươi ngày đó, họ làm việc suốt với tôi trong vòng mười ngày liên tiếp và Chúa cho tôi vẫn kiên trì và hiên ngang ngồi đối diện với họ, mắt nhìn mắt mà không một chút run sợ vì tôi biết tôi là Sứ Giả của Ngài. Tôi dạn dĩ nói về đức tin mình nơi Chúa Jesus, thuật lại những gì Chúa đã làm thay đổi trong đời sống tôi, tôi kể lại những công việc Chúa đã làm, những dấu kỳ phép lạ của Ngài trong những ơn chữa lành, đuổi quỉ. Có một lần anh chàng công an Tỉnh phải ngưng tôi lại và nói một câu giống như vua Ạc-ríp-ba trong sách công vụ đoạn 26, anh ta nói " Anh ngưng đi, anh mà nói thêm tí nữa chắc tôi cũng phải tin Chúa Jesus của anh đó.!". 

Thưa các bạn! Khi dấn thân hầu việc Chúa tôi đã khẳng định, khi còn bên ngoài thì làm chứng nhân cho người bên ngoài, nếu một mai mà vào tù thì làm chứng nhân trong tù, và khi đối diện với bậc cầm quyền thì đó là cơ hội Chúa cho để làm chứng về Chúa Jesus cho họ, vì nếu mình không nói Chúa cho họ thì ai sẽ nói, lý do mà mình được đối mặt với bậc cầm quyền là Chúa ban cho cơ hội, ít ra một lần trong đời họ cũng nghe nói về Chúa Jesus, về tình yêu và sự cứu rỗi của Ngài.

Chúa Jesus đã từng dạy trong Ma-thi-ơ 10:28
" Đừng sợ kẻ giết thân thể mà không giết được linh hồn; 
Nhưng thà sợ Đấng làm cho mất được linh hồn và thân thể trong địa ngục."

Cho nên dù trong cảnh ngộ nào chúng ta vẫn cứ yên lòng, vì không ai giết linh hồn chúng ta được. Nếu có ai đó giết thân thể ta thì họ chỉ giúp ta về với Đấng yêu thương mình nhanh hơn thôi. Trong chức vụ, khi mình không sợ cái chết thì không có thứ gì trên trần gian này làm mình sợ, đó là lý do khi còn hầu việc Chúa ở Việt nam khi có những khu vực nguy hiểm hoặc thường hay bị bắt bớ thì tôi sẵn lòng đến đó để phục vụ con cái của Ngài, không phải tôi tài giỏi gì, nhưng tôi biết Đấng tôi đang tin là ai.

Cuối phần này tôi chỉ có thể nói rằng " Tôi làm được mọi sự nhờ Chúa ban sức cho tôi" và " Ngoài Ngài ra tôi không thể làm gì được." Nguyện mọi sự vinh hiển đều thuộc về Ngài, Đấng mà tôi và các bạn đang tin cậy. A-men.

DẦM THẤM TRONG SỰ TƯƠNG GIAO MẬT THIẾT VỚI CHÚA
GIÚP TA NHẬN LẤY NĂNG LỰC TỪ THIÊN ĐÀNG
ĐỂ CÓ THỂ CHIẾN THẮNG MỌI NGHỊCH CẢNH.

Hoa Kỳ - Ngày 03 Tháng 02 Năm 2015.
Mục Sư Ngô Hoài Nở.



NHEN LẠI ƠN CHÚA NƠI NHÀ TÙ BẢO LỘC. ( Phần 1).

Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2015

Trong đời sống chúng ta ít nhiều ai cũng phải đối diện với giông bão của cuộc đời, dù nhỏ hay lớn. Có một lần kia trên đường hầu việc Chúa tại VN, vào năm 1990, đang lái xe trên đường đi lên vùng cao nguyên Lâm Đồng, bất chợt Chúa phán trong lòng tôi: " Hãy nhìn lên bầu trời." Tôi nhìn lên nhưng chẵng thấy gì ngoài những đám mây đen khổng lồ báo hiệu sẽ có một trận mưa rất lớn chuẩn bị đổ ập xuống. Ngay lúc đó Chúa dạy tôi một bài học, " trong đời sống con có những lúc con sẽ phải đối diện những đám mây đen và những trận mưa bão, nhưng đừng sợ ! Vì sau những đám mây đen đó, còn có một Đức Chúa Trời Toàn Năng và Đấng đó đang kiểm soát, đang tể trị mọi sự. Đấng đó yêu con và luôn bảo vệ con.".
Trong lần đi đó tôi bị bắt ở tù vì tội : "Giảng đạo trái phép!" tại Bảo Lộc - Lâm Đồng ( Đúng là gặp trận mưa bão lớn! ).
Công an Bảo Lộc đã giam giữ tôi cùng với hai anh em khác là Mục Sư Hòa Boaz là người bạn đồng công trong công trường hầu việc Chúa và Mục Sư Trương Văn Hoàng là người phục vụ Chúa thuộc Huyện Dĩ An - Sông Bé lúc bấy giờ. Hai người anh em này được ra tù trước tôi vài ngày, riêng tôi thì bị nhốt đúng 70 ngày. Và cám ơn Chúa đúng là sau những đám mây đen quả thật luôn có một Đức Chúa Trời hiện diện, vì Chúa đã can thiệp và làm nhiều điều kỳ diệu trong thời gian tôi bị nhốt ở đây.
Để tôi lần lượt kể cho các bạn nghe những chuyện tù trong quyền năng của Chúa.
CHÚA LUÔN CHE CHỞ NGƯỜI THUỘC VỀ NGÀI.
Tối hôm đó chúng tôi đang huấn luyện cho các anh em nhân sự sống quanh khu vực Bảo Lộc, khoảng 10 giờ đêm bổng nghe tiếng gõ cửa, và khi mở cửa ra thì những người công an huyện Bảo Lộc tràn vào và lập biên bản cho rằng chúng tôi đã nhóm họp trái phép, sau khi họ xét hỏi giấy tờ tùy thân của mỗi người, biết tôi cùng hai anh em đã kể trên là những người ở địa phương khác đến, nên họ lấy xe chở chúng tôi về huyện. Ngồi trên xe ba chúng tôi cầm tay nhau thật chặt, dù không ai nói với ai lời nào, nhưng tôi tin rằng lúc đó tất cả chúng tôi không ai mà không cầu nguyện, vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra và kết cuộc sẽ như thế nào!.
Xe ngừng lại trước sân trại giam, và chúng tôi bước xuống xe, họ dẫn chúng tôi vào thẳng văn phòng và được lệnh của chỉ huy họ chia chúng tôi ở ba phòng giam khác nhau.
Người chỉ huy nói : " Giam ba người ba nơi khác nhau, không được để họ liên lạc nhau, để không gây trở ngại cho việc điều tra, một ở phòng lớn, một ở khu biệt giam, và một ở khu nữ ( khu này có một khu dành cho nam ).
Lúc bấy giờ tôi nói với Mục Sư Hòa : ' Tôi sẽ ở phòng lớn". Vì ngay lúc đó trong tâm linh tôi nghe tiếng Chúa phán: " Con sẽ ở phòng lớn". Thật sự lúc chưa tin Chúa thì cuộc đời tôi cũng đã lăn lóc nhiều, chịu đựng sóng gió cũng nhiều hơn các anh em khác trong nhiều cảnh ngộ của cuộc sống, và trước đó tôi cũng đã từng bị giam giữ nhiều lần, nên cũng có chút ít kinh nghiệm trong tù và vì được Chúa huấn luyện nhiều nên tôi cũng an tâm và nhờ cậy Chúa để bước vào khu phòng lớn, phòng lớn là nơi giam giữ người đông nhất, một phòng hơn năm, sáu mươi người, rất phức tạp và nếu thiếu kinh nghiệm ở tù cũng dễ mắc sai lầm trong cách ứng xử, vì thế Chúa đã đặt để tôi trong phòng này. Quả thật như vậy, khi họ bỏ mỗi người vào mỗi phòng, thì sau đó tôi biết tôi là người ở phòng lớn như điều Chúa đã phán bảo trong lòng tôi.
Bước vào phòng giam, dưới ánh đèn lờ mờ, tôi thấy hai hàng người nằm hai bên rất đông và họ xếp lớp như cá trong hộp, may mắn còn một chổ, nhưng gần nơi phòng vệ sinh, là nơi ai cũng chê vì không được sạch sẽ lắm. Tôi nhẹ nhàng tiến đến chổ trống đó và phủi sơ chổ nằm cho chắc ăn, nhưng tôi không nằm mà ngồi đó để cầu nguyện vì trong thời điểm như vậy không ai có thể yên tâm ngủ được. Nhìn ra ngoài trời tối đen, qua khung cửa sổ, sau những song sắt, tôi cầu nguyện với Chúa để Ngài can thiệp, và xin Chúa cho tôi có đủ ơn, đủ sức của Ngài để vượt qua thời điềm khó khăn này, tôi cũng cầu nguyện cho những người trong tù này, vì tôi tin rằng khi Chúa chúc phước cho họ thì cuộc đời họ sẽ thay đổi và ngay khi mình đang ở tù chung với họ thì mình cũng sẽ thấy tay Chúa trên họ để không gây rắc rối cho mình.
Đang khi cầu nguyện thì có một người đàn ông đi ngang qua chổ tôi để đến phòng vệ sinh, anh chàng này nhìn tôi rồi hỏi : " Ông mới vô hả? " Tôi trả lơi " Vâng tôi mới vô." Anh hỏi tiếp : " Ông đang làm gì vậy ?". Tôi trả lời : "Tôi cầu nguyện cho anh em ở đây."
Bất chợt anh ấy đến gần cửa sổ và la thật lớn : " Báo cáo cán bộ, có ông này mới vào, và ổng đang làm bùa, làm phép gì trong này ghê quá cán bộ ơi! ". Tôi giật mình vì tiếng la của anh ta quá lớn và nói những lời như vậy, nên tôi vội vàng trả lời : " Không có làm bùa gì đâu anh ơi, tôi là Tin lành, tôi không sử dụng bùa ngải gì hết, tôi chỉ cầu nguyện cho anh em thôi.". Anh ta im lặng rồi nhìn tôi và nói : " Ừ, ông cầu nguyện đi, tí nữa mấy thằng kia nó dậy, nó cầu nguyện cho ông." . Đây là lời hăm dọa rằng mấy anh chàng đại bàng tí nửa thức dậy sẽ dợt tôi vì là lính mới vô tù. Sau đó anh ta trở về chổ ngủ, còn tôi cũng nằm xuống, vừa cố dỗ giấc ngủ, vừa thầm nguyện xin Chúa hiện diện giúp con và anh em con trong thời điểm nguy nan này.
Tôi thiếp đi hồi nào không hay, có lẽ rất khuya và mới sáng sớm tiếng ồn ào trong phòng giam đã đánh thức tôi dậy. Nằm đó mắt vẫn nhắm, nhưng tâm linh tôi đã cầu nguyện với Đức Chúa Trời, xin Ngài bảo vệ cho tôi trong ngày hôm nay vì tôi biết rằng bất cứ tù nào ở Việt Nam, khi người mới vô tù luôn luôn bị " Chào Phòng" Nghĩa là phải bị người trưởng phòng mà người ta thường gọi là " Đại Bàng " đánh giằng mặt, và khó ai tránh khỏi kiểu " Chào Phòng " như vậy. Đang cầu nguyện tôi nghe tiếng của ai đó la lên " Tối qua có lính mới phải không ? Lính mới đâu trình diện coi.". Một anh chàng nằm gần tôi lấy chân đá đá nhè nhẹ vào chân tôi và gọi tôi : Ông ơi! Trưởng phòng kêu ông kìa, dậy đi ông." . Tôi ngồi dậy dụi mắt, nhìn quanh và đứng dậy đi đến nơi phát ra tiếng gọi, thấy một anh chàng mình mẩy xâm đầy những hình ảnh mà sau này tôi nói vui rằng: " Nếu ai muốn đi sở thú xem thú, thì không cần đi, chỉ cần nhìn anh này thôi thì đã thấy một sở thú trên thân thể của anh ta rồi.". Nào là cọp, beo, cá xấu, rồng, rắn… Ôi ! Đủ thứ con, chỉ nhìn thấy anh ta nếu yếu lòng cũng đủ xĩu rồi. Anh ta tên là Dủng mà mọi người thường gọi là Dủng US.
Tôi đền gần và anh ta hỏi với giọng gay gắt: " ông tội gì vào đây?. " . Tôi trả lời : " Tôi là người giảng đạo Tin Lành, và họ cho là tôi giảng đạo trái phép nên bắt tôi. " Anh ta gằng lại : " Ông giảng đạo hả?." Tôi trả lời : " vâng". Tôi chuẩn bị tinh thần lẫn tâm lý để có thể bị đánh đập như thói thường trong các nhà giam, nhưng tạ ơn Chúa, anh ta không đánh, không làm gì hết và chỉ nạt tôi, : " Thôi, ông đi về chổ đi ông." . Tôi quay lưng đi để trở về chổ của mình mà lòng ngạc nhiên lẫn ngợi khen Chúa vì không bị đánh đập hay gây khó dể mà lại được đại bàng phớt lờ đi và coi như "Tai qua, nạn khỏi." . Cám ơn Chúa, về đến chổ nằm mà tôi vẫn còn nghĩ ngợi : " Những người ở tù miền quê này thật hiền, không như mình nghĩ, họ không đánh đập hay " Chào Phòng" như mình từng thấy, mà bỏ qua cho mình thật dễ dàng". Nhưng tôi đã lầm, chỉ hai tiếng đồng hồ sau đó, có một anh chàng khác vừa mới bị bắt vào, và cũng bị giam vào phòng chung chổ tôi, anh ta bị anh đại bàng khi nảy kêu lên, rồi bất chợt tôi thấy mấy người trong bọn họ hè nhau đánh anh chàng lính mới này thật nặng nề, họ đánh mà họ lột cả quần áo anh ta, đánh thật dã man, không nương tay hay thương tiếc. Nhìn anh chàng này bị đánh mà lòng tôi cũng quặn thắt, tôi thật sự biết ơn Chúa, vì Ngài quả thật có gìn giữ, nếu tôi bị đánh như vậy chắc tôi không thể chịu nổi và Ngài biết sức của con cái Ngài, và Ngài cũng không để ai xúc phạm đến đầy tớ Ngài, Ngài đã giữ tôi an toàn trước những người dữ vì Ngài đã đặt tôi " Dưới bóng toàn năng của Ngài" và " lấy lông Ngài mà che chở tôi."
Chúa cho tôi thật sự kinh nghiệm như Thi-Thiên 23 : 4
"Dầu khi tôi đi trong trũng bóng chết,
Tôi sẽ chẳng sợ tai họa nào; vì Chúa ở cùng tôi ".
Một lần nữa nhen lại ơn Ngài để tôi dâng lời tạ ơn Chúa.
HÃY NHỚ SAU NHỮNG ĐÁM MÂY ĐEN TRONG CUỘC ĐỜI
LUÔN CÓ MỘT ĐỨC CHÚA TRỜI TOÀN NĂNG Ở ĐÓ.
Hoa Kỳ - Ngày 01 Tháng 2 Năm 2015
Mục Sư Ngô Hoài Nở

 

Blogger news

Blogroll

Most Reading